Wednesday, September 10, 2008

Just reading!!!




Tôi đang ổn. Rất ổn.

Trong một khoảng thời gian dài trước đây, tôi luôn nghĩ rằng, mình sẽ sống tốt với tất cả mọi người, không hận thù, không ghét bỏ, không để bụng, không gì cả, chỉ tốt thôi.

Những điều đẹp đẽ vẫn đang diễn ra, và hình như chưa muốn dừng lại. Cuộc sống của tôi đang ổn lắm.

Nhưng tôi vẫn buồn. Tôi hay buồn vu vơ, chỉ đôi khi, là những nỗi sợ hãi thật sự.. Tôi sợ những kì thi ở trường, nhưng lại rất hào hứng với tất cả những cuộc thi khác. Tôi cười rất nhiều khi ở cùng bạn bè, nhưng tôi lại thích ở nhà một mình hơn.

Tôi đang nghi ngờ tình cảm của mình dành cho tất cả.

Ngày trước, tôi không thấy ghét ai, bây giờ thì có. Tôi không còn nghĩ tất cả mọi người đều tốt đẹp nữa, ngay cả tôi cũng vậy. Tôi ghen ghét, đố kị, tránh xa một số người, tôi thấy rằng cuộc đời nhiều lúc thật bất công.

Tôi trách mình nhiều lúc rất không bình thường. Tôi rảnh rỗi, ngồi remove một loạt bạn bè, để bây giờ lại thấy tiếc một vài người trong số đó. Họ thật sự là những người bạn tốt, họ trả lời lại tôi ngay lập tức, một cách lịch sự, hay một lời thăm hỏi, cũng có những người không phản ứng gì. Tôi trân trọng tất cả.

Nhưng 10 người thì không phải cả 10 đều tốt. Có những người tôi thật sự ghét. Tôi không ghét họ từ trước, mà chỉ ngay mới đây thôi. Khi không còn là bạn nữa, họ sẵn sàng chửi bới, tất nhiên, tôi cũng từng chửi nhiều người, nhưng không phải là khi không còn là gì của nhau nữa. Tôi comment thế này vào blog của từng người: “Cảm ơn đã là bạn của mình trong suốt thời gian qua! Hãy dành chỗ cho những người bạn khác!”. Và ngay sau đó, tôi hiểu ai là người tốt, ai là người “xứng đáng bị bỏ rơi”..

Bây giờ, tôi chỉ muốn gần với những ai tôi cảm thấy thật sự gắn bó, còn lại, tôi không quan tâm. Tôi không biết người khác nghĩ gì về mình, nhưng tôi thấy điều đó thật sự không quan trọng. Tôi làm những gì mình thích, nghĩ cho mình trước, sau đó mới đến người khác. Ngoài chính tôi ra, không ai có thể yêu thươngtheo tôi suốt cả một đời. Tôi nghĩ như vậy, chắc đúng.

Chắc chắn có lúc, tôi sẽ cần đến sự giúp đỡ của những người bạn, càng nhiều càng tốt. Nhưng bây giờ thì có lẽ chưa. Tôi vẫn chơi với tất cả mọi người, nhưng dường như thu hẹp mình lại hơn, tôi không hào hứng chia sẻ mọi điều buồn vui với tất cả, chỉ một số.

Tôi giữ lại những yêu thương cho mình, mà không muốn chia sẻ nó với ai. Không biết từ khi nào, tôi trở nên ích kỉ đến vậy. Một khi chia sẻ cái gì đi, thì thứ ấy sẽ mất đi mãi mãi, tôi dường như quên rằng có một thứ nằm ngoài qui luật hiển nhiên ấy, là tình cảm. Khi chia sẻ tình cảm cho ai, không những chẳng mất gì, mà còn được nhận nhiều hơn gấp bội ..

Nhưng mấy ngày này, tôi không chọn cách ấy.

Nói chung là tôi đang buồn, và đang rất lo.

Chắc tôi phải sớm vui vẻ lên thôi, những điều vui vẻ hình như vẫn đang tới.


From Vịt's blog



No comments:

Post a Comment

Hura, đây là vương quốc của mình!!! Yêu quá đi, hihi