
Chưa hiểu được tại sao lại đang trống và rỗng...
Vẫn ghét nhất 3 thứ: thuốc lá, chửi tục và khi con người ta chọn giải quyết những vấn đề bức bối của mình bằng cách tự tử.
Vậy mà suốt mấy hôm nay. Ngày nào cũng phải nghe những lời tục tĩu từ miệng thằng em. Bất lực trong việc dạy dỗ. Tính khí thì thất thường, cư xử thì khó chịu. Khinh người. Hỗn láo. Ngao ngán!
Đi chơi, nghe đứa bạn kể chuyện giám thị gắt gao, khó chịu hôm thi cử. Về nhà kể lại cho mẹ nghe với suy nghĩ sẽ nhận được phản ứng tương tự hay ít nhất cũng là sự đồng tình với thái độ bức xúc của mình lúc đó. Vậy mà chịu...Quay đi nghẹn ngào trong câu cuối: đúng là chẳng bao giờ nói được với mẹ chuyện gì!
[Và con nghĩ mình nên viết lại để sau này biết mà tránh khi nói chuyện với con của con. Chứ tình hình như mẹ với con giờ thì e không ổn mẹ ạ. :)]
Hôm qua trước khi đi chơi, nhắn tin cảm ơn một người. Hôm nay nhận lại reply: Đồ hâm!
Khi yêu thương là uổng phí. Liệu bạn có muốn tiếp tục yêu thương.
Khi tình cảm bị đem ra làm trò đùa. Bạn có còn muốn trao gửi tình cảm của mình nữa không?
Khi bạn mỉm cười gửi đi 1 tin nhắn mà lại bị dội cho 1 gáo nước đá... Ừ, chẳng thà mà không có reply, thì nó sẽ không phải là giọt nước làm tràn ly như bây giờ.
Vô tình hay hữu ý. Tại sao con người lại làm đau nhau nhiều như thế...
Sau bao nhiêu mệt mỏi và chịu đựng. Rồi những khi yếu lòng nhất, mới thấy cần có anh biết bao. Muốn được dựa vào anh như ngày nào. Tưởng như không còn đủ sức để đứng một mình nữa rồi...
"Em đang hơi bất ổn. Nói chuyện với em một chút được không anh?".
Ngần ngừ mãi rồi lại chẳng send tin. Khi vẫn chưa xác định được thì phải học cách đi qua cái mớ lùng nhùng này một mình đã vậy. Nhiều lần đã như thế rồi. Thêm lần nữa chắc không vấn đề gì. Mình nhỉ?
Trời nắng quá làm mình mệt. Giá mai trời se lạnh một chút thì thích nhỉ. Mà mưa một chút chắc mình cũng ghét đâu...
...Từng ngày qua đi qua đi rất nhanh
Mái hiên xưa cây hoa ngô lá xanh
Lòng buồn trong đêm,
chờ gió đem ngày mưa tới
Người trên phố đi bên nhau rất vui
Chỉ riêng em cô đơn mãi thôi
Ðường xa lắm hắt hiu mây buồn,
nên mây ngừng trôi...
Và cơn mưa tới mát tâm hồn
Em sẽ đứng bên ô cửa nhỏ
Ngoài trời mưa rất nhiều
Chờ dấu chân anh...
Vì em đã biết dưới cơn mưa
Dịu dàng anh sẽ tới
Hát lên lời ru êm ái cho em mà thôi...
Em có đọc truyện của Phan Hồn Nhiên không ?
ReplyDeletebạn. Nghe Ngày tắt đi. hay lắm.
ReplyDelete...I wondered , come or not...
ReplyDeleteAnd I decided to come...
Just wait till the right time!