Friday, December 05, 2008




- Đọc
- Đọc miết
- Đọc hết luôn
- Đọc từ đầu đến cuối
- Click đến nỗi hiện 25,068 luôn rồi
- Và cả bên kia
- Cả ảnh
- Nhiều
- ...Sao lại thế...
- Cảm giác lạ quá, tớ không hiểu...không hiểu nổi mình
- Không không phải đâu, đừng đánh đồng như thế, thực sự là không phải đâu, không thể, tớ không cho phép điều đó xảy ra. Không được, năm nay thì không được, nhất quyết là không, KHÔNG!
- Không phải là cảm giác sao? Vậy thì điều gì khiến cậu trở nên như thế. Cậu đang buồn mà, cậu đang chán đó thấy không. Cậu...
- Nhưng không, tớ không thừa nhận điều đó, vì tớ không có, không hề có.
- Nói dối, cậu có, rõ ràng có
- Nhưng cậu biết rõ bản chất , cậu biết rõ nó như thế nào, làm ơn, không...
- Cậu đang lạnh đấy
- Chuyện gì...
- Cậu đang lạnh
- Lạnh ư?
- Ừ, lạnh
- Tớ biết cách để tự làm mình ấm lên
- Cậu đang nghĩ gì thế?
- Có khi nào tớ bị trừng phạt không?
- Chỉ vì đã chán và muốn tốt cho người khác sao?
- Người ta gọi đó là làm cho người khác bị tổn thương
- Còn tớ thì sẽ không tiếp tục gây tội lỗi
- Chỉ là nguỵ biện, cậu đang cố biện minh và an ủi
- Sự thật! không trách cậu được, thật đấy
- Lúc nhìn thấy như thế, tớ tưởng mình như vỡ ra
- Nhưng cậu không có lý do để làm thế, nên chỉ như thôi, chứ chưa. Nếu cậu như thế. Không đáng
- Tớ thấy rõ sự hụt hẫng, như vừa mất đi, dù điều đó, tớ chưa bao giờ có
- Cậu biết nghĩa của từ "vô cảm" không?
- Tớ hiểu
- Hãy thận trọng, ngay từ bây giờ, nếu không muốn làm mình vỡ tan ra chỉ vì những thứ không thuộc về mình, đừng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào nó
- Lỗi của tớ là đã để cho sự lầm tưởng nhập cuộc
- Để tớ nói nhé
- Cậu biết rõ cậu là một người như thế nào
- Nên đừng bao giờ gọi cảm xúc thật sự của mình là "lỗi", hãy biết quý nó, vì nhờ nó, cậu đã có những khoảng thời gian hp
- Chỉ vì quá xa
- Xa quá
- Xa không có nghĩa là không bao giờ đến được
- Đối với người này, hãy cảm ơn vì cậu đã nhìn đúng người, ít nhất, cậu sẽ không bao giờ hối hận về điều đó. Sau bao nhiêu lần thải hồi, cậu đã nhìn đúng người
- Nhưng muộn rồi
- Đã muộn
- Đừng cố chen
- Điều đó sẽ chỉ làm cho cậu nghẹt thở
- Rồi cậu sẽ kiệt sức vì đau và vì thất vọng
- Đừng chọn sự tuyệt vọng khi biết nó không đưa cậu đến đích
- Hãy đi đường khác
- Gặp bằng cách khác
- Cười bằng cách khác
- Hạnh phúc bằng cách khác
- Cậu đáng được nhận những điều tương đương nhưng không cùng 1 tên gọi
- Nhớ không, đôi khi những điều mình rất muốn có mà không có được lại là một sự may mắn
- Và có thể lần này là như thế
- Bây giờ thì chưa đâu, nhưng sau này, cậu sẽ gặp được thôi. Tớ tin, chắc chắn đấy, và không chỉ có tớ đâu, mọi người đều tin. Cậu hiểu chứ
- Vậy nên đừng nhé, hãy đừng nhé, cứ tiếp tục với những niềm vui nhỏ trước khi quyết định cho một điều gì đó lớn lao hơn
- Cậu có nhiều thời gian, nhiều đấy
- Đừng lo lắng, cậu ổn mà
- Tớ đã thấy buồn, có hơi buồn 1 chút
- Ừ, dễ hiểu
- Vì tớ cứ tưởng là...
- Hiểu ra vấn đề rồi thì khá hơn chứ
- Tiếc nuối 1 điều gì đó
- Không đâu
- Cậu là một người đặc biệt, và cậu cũng có một vị trí đặc biệt đối với "mộtvài người"
- Nhưng lần này có không? Đặc biệt và không thể thay thế kia
- Cậu có tin lần này là thực dụng và lợi dụng không
- Tất nhiên không, nhưng chỉ là tớ tin, còn sự thật thì ai mà biết được
- Vậy thì cứ tin như thế. Cái đó gọi là trực giác, nó ở bên trong cậu và nó biết chính xác những gì đang diễn ra, hãy tin nó. Tức là tin vào cảm nhận của chính mình. Điều đó không bao giờ sai
- Nhìn xem, một người như thế, lần đầu tiên cậu gặp đúng không?
- Thực sự, rt
- Vậy thì hãy cứ trân trọng những gì đang có, chỉ có cậu biết thôi. Giữ nó cho mình như một món quà, và tiếp tục vun xới. Nó sẽ đẹp hơn nhiều nữa. Và điều mà cậu nhận được sẽ đẹp theo 1 cách rất riêng, rất mới và không dễ gì để có
- Vậy tại sao những gì không dễ có mà cậu đang có cậu lại muốn đổi lấy một điều quá vu vơ và xa lạ?
- Đừng nhé, có những điều mà lý trí không cho phép đâu.
- Hãy vui như đã vui, và tận hưởng như đã tận hưởng
- Cậu xứng đáng
- Tớ yêu cậu, nhắc lại đấy
- Không ai có thể yêu cậu và theo cậu suốt cuộc đời như tớ đâu
- Vậy nên cứ tin
- Và sống như tớ ấy, bạn yêu ạ


Dừng ở đây, từ nay không nghĩ phức tạp nữa. Mà nếu có thì sẽ phức tạp theo cách đơn giản.Của mình!

Hay thật, đang tâm trạng, mà chị Hoài qua cm làm mình nhớ hồi nhỏ quá. Đẹp và trong sáng quá chừng :"Hồi nhỏ thấy 2 đứa rủ nhau đi học" . Sao mình thèm được trở về khoảng thời gian đó thế nhỉ. Mà không, nói là khát khao thì đúng hơn. Mình đang khát khao một điều không tưởng


Những ngày thơ bé tung tăng sân trường, mình toàn đi diễn với Cao Cường và Như Ngọc. Những tối lạnh, những kỉ niệm 1 thời bé bỏng, vô tư, không có 1 chút giấu vết của những giọt nước mắt muộn phiền. Nhớ quá, yêu quá. Làm sao cho mình quay về ngày ấy?

Những mùa đông yêu dấu...Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...

Đang 12, 17 tuổi rồi, đã đi qua 1/4 chặng đường dài. Có quá khứ và sẽ có tương lai. Còn hiện tại, đang không dễ dàng. Rối quá, đang rối rồi.


...Sống đơn giản thôi em nhé, nhưng đừng hời hợt...Cứ là chính mình thôi, đừng nhạt nhoà...

No comments:

Post a Comment

Hura, đây là vương quốc của mình!!! Yêu quá đi, hihi